Tuổi 29, nhận được tin nhắn của đứa bạn thân với những lời chúc mà trước giờ mình chưa từng nghĩ có ngày sẽ đọc nó bằng chữ. Những điều thoáng xuất hiện trong suy nghĩ rồi nhường chỗ cho những thứ khác, chưa từng được mình viết hay vẽ ra trong mục tiêu của năm.
Có lẽ đến cái tuổi đó những đứa thân sẽ không còn chúc những câu chung chung, xáo rỗng như sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc. Vì nó đoán được mình muốn gì, cần gì. Ờ thì cũng đúng, 2 đứa chơi với nhau cũng 15 năm rồi mà.
Cảm ơn đứa bạn đã biết những điều đó và nhắc mình thêm lần nữa, đối diện một cách can đảm và quyết định mạnh mẽ hơn.
29 tuổi, cái tuổi mà công việc cũng ổn ổn, có chút trải nghiệm, va vấp và cũng đôi lần cười, khóc vì hạnh phúc khi đạt được mục tiêu hay vượt qua khó khăn nào đó.
29 tuổi. Đôi lúc muốn mọi thứ giản đơn trong một khoảnh khắc, được chạy dưới mưa, đi chân trần, mặt lấm lem hay “giả vờ” lười để được hỏi thăm, cưng chiều như 1 em bé.
29 tuổi sợ gì? Chắc sợ nếp nhăn là thứ đầu tiên. Con gái mà, ai chẳng sợ già, sợ xấu, chỉ là chấp nhận và nhìn nhận nó thế nào thôi. Dù biết không tốt nhưng vẫn thức khuya, dùng thiết bị công nghệ nhiều, rồi tự ngụy biện do công việc. Những thứ mà 1 em bé không có quyền quyết định và người lớn phải tự khắc phục những vấn đề đó.
29 tuổi, mình đã thực hiện được 1 vài mục tiêu đã vạch ra từ 2,3 năm trước, bị chậm hơn dự định nhưng cũng đã hoàn thành trong thời điểm cao điểm của dịch covid. Thấy vui vì những ấp ủ cuối cùng cũng làm được cho gia đình, hàng xóm.
29 tuổi, mình tự hỏi mình nhiều hơn, biết một số thứ cần chuẩn bị cho sau này và lên kế hoạch từ sớm.
Mình tự nhận là một người may mắn trong học tập, công việc, gia đình và cuộc sống. Những kế hoạch từ thời đi học, ra trường, công việc, tài chính đều được thực hiện đúng lộ trình được vạch sẵn.
Và năm nay mình có những kế hoạch dài, xa hơn, quỹ tài chính cho con cái, nghỉ hưu. Thói quen lập kế hoạch giúp mình chủ động và thoải mái hơn trong một số việc. Nếu biết trước việc gì sẽ đến thì chuẩn bị trước luôn tốt hơn đợi nước tới chân mới nhảy.
29 tuổi, Mình chủ động liên lạc với những người từng ‘ xưa, cũ”, đa số bạn thời cấp 2,3. Những người đã từng là bạn nói chuyện thân thiết rồi lại lạc nhau giữa những suy nghĩ khác thời đại học. Lục danh bạ điện thoại tìm những cái tên quen thuộc một thời nhưng …không còn nữa, những người vô tình đã bị xóa vì nghĩ sau này chắc chẳng còn việc gì liên quan, nói chuyện với nhau.
“ Duyên” đã cho mình và họ gặp nhau, đồng hành cùng nhau một thời. Và mình đang níu giữ những thứ thuộc về kỷ niệm, những người bạn từng thân quen, tìm lại một người bạn “ cũ” của thời thanh xuân.
——–
Sài Gòn- Những ngày cuối của giãn cách Covid- WFH, ngày 29/9/2021
Đặng Thị Như Hà
Your writing is not only informative but also incredibly inspiring. You have a knack for sparking curiosity and encouraging critical thinking. Thank you for being such a positive influence!