Tôi, năm 24 tuổi, từng rất khó khăn khi bước vào quán ăn, mời khách mua nem. Cái thời còn là 1 nhân viên văn phòng, đi trải nghiệm là chính, xem mình can đảm tới đâu. Mọi thứ chủ yếu do suy nghĩ bản thân điều khiển và đẩy mình thực hiện.
Tôi, năm 27 tuổi, va vấp, trải nghiệm, thấu hiểu và đồng cảm nhiều hơn. Tôi, một lần nữa vào quán ăn, không phải bán nem để học kỹ năng mà làm chương trình từ thiện ủng hộ bệnh nhân ở bệnh viện nhi đồng 1, 2.
Mỗi trải nghiệm là một cảm xúc riêng.
Tôi, 27 tuổi, có đồng đội đi cùng, mọi người cùng chung mục đích là mang lời ca tiếng hát của mình để kêu gọi mọi người quyên góp tặng các bạn nhỏ, gia đình khó khăn, không có điều kiện đóng viện phí.
Tôi là người trực tiếp đi xin quyên góp từ các cô chú, anh chị ở quán ăn nên quan sát rõ thái độ của mọi người như thế nào. Rất vui khi 95% các cô chú tôi mời đều ủng hộ. Lúc đầu họ còn e dè nhưng sau 3s, 5s suy nghĩ và thấy những thông tin chúng tôi đưa ra của chương trình từ thiện là thật, họ rất niềm nở ủng hộ. Có anh chị còn xin số điện thoại của trưởng đoàn để lần sau tham gia cùng. Có cô chú sau mỗi bài hát còn vỗ tay khen hay và vẫy tay chào tạm biệt sau khi chúng tôi hát xong. Một số cô chú còn động viên chúng tôi cố gắng duy trì chương trình này. Có anh còn nhiệt tình mang thùng quyên góp đi xin ủng hộ giúp chúng tôi.
Một buổi tối đầy ý nghĩa với các bạn nhóm từ thiện “ Singing for Sharing – Hát để sẻ chia”. Mỗi người một việc, chia sẻ nhau để hoàn thành mục tiêu của nhóm. Buổi tối của tình thân và niềm hi vọng.
Người Sài Gòn là thế, một chút lạnh, một chút ấm, một chút nhiệt tình, một chút cảm xúc. Dù họ được sinh ra ở đâu, làm công việc gì, khi thấy những mảnh đời bất hạnh, họ sẵn sàng giúp đỡ.
Chúng tôi rất vui khi là cầu nối từ những tấm lòng hảo tâm đến các bé.
Chúc nhóm hát từ thiện “ Singing for Sharing – Hát để sẻ chia” luôn đoàn kết và vững bước với sứ mệnh của mình.
———-
SG, 26/05/2019
Đặng Thị Như Hà