Mình quen nhau bao lâu, 1 năm, 2 năm, 5 năm, 10 năm, không 14 năm mới đúng.
14 năm t có ấn tượng gì về m không? Có chứ, chắc chắn phải có, nếu không có kỷ niệm thì bài viết này đã không xuất hiện ở đây.
Ấn tượng của m trong t:
– Thấp hơn t, chân to hơn t, bụng nhỏ hơn t
– Siêng hơn t, thông minh hơn t ( vế sau nói hênh xui, không biết đúng không)
– Nghe t nói chuyện luyên thuyên cả tiếng đồng hồ, còn m chán hay không thì t không biết
– Nói chậm hơn t nhiều, chờ m nói xong 1 câu t đi được 3 km.
Những hình ảnh của m trong t chỉ có bao nhiêu đó. Tốt xấu gì cũng vỏn vẹn vài chữ đó.
—-
Đọc tới đây thấy sao cô gái, chắc bụng lẩm nhẩm t có vấn đề hả.
Thôi thì quen nhau 14 năm, thêm mấy dòng tâm sự để bạn vui cũng được.
———–
Gửi đứa bạn tự nhiên thân của t.
T với m quen nhau đúng chuẩn thuận tự nhiên. 2 đứa học chung cấp 2, cùng tổ, cả 3 năm học cấp 2 nói chuyện chưa được 10 câu. Rồi duyên số đưa đẩy thế nào vào học chung lớp cấp 3 và ngồi cạnh nhau, bàn gần cuối. Mặc dù chiều cao 2 đứa thì thấp gần như nhất lớp.
Rồi một hôm ngày cá tháng 4, m lừa t một cú ngọn mục. T mới tới trường mệt chưa kịp thở thì bị m dụ chạy ra ngoài cổng có ai tìm. T hì hục chạy ra, nhìn xung quanh không có ai và biết mình bị lừa. Ngậm ngùi đi vào lớp nhưng t không nói lời nào vì nói sẽ bị quê hơn. Chắc lúc đó m khoái chí vì dụ được t hén.
Kỳ thi đại học, đứa SG, đứa BĐ, 2 đứa thao thao tám chuyện điện thoại hơn 1 tiếng đồng hồ. Đến mức phụ huynh nghĩ 2 đứa có vấn đề về giới tính hoặc đang nói chuyện với người yêu.
Vào đại học, t ở ký túc xá, không được nấu ăn mà nói thẳng ra là t không biết nấu ăn nên nhịn thèm mấy món cá biển. T kêu ca với m thì hôm sau được m kho ở phòng trọ rồi đi học lúc 12h trưa ghé qua ktx đưa t, cứu vãn cơn thèm cá của cái đứa khó ăn như t.
Giờ đọc mấy dòng này chắc m cũng không nhớ nhưng t nhớ, vì được ăn mà, đâu dễ gì có người nấu cho ăn như thế.
Và 2 đứa cứ nhiều chuyện như thế đến hôm nay, có hôm bà tám đến tận 12h đêm, kể tùm lum thứ chuyện trên trời dưới đất. Có những tối đi làm về thấy buồn buồn, t gọi đt rủ m trà sữa rồi chạy từ Tân Bình xuống Thủ Đức đi chung nhau.
Năm nay, t có quyết định hơi liều một chút. T không nói ý định đó với bất kỳ một ai ( trừ cậu bạn thân) vì nói ra chắc chắn sẽ bị phản đối. Nhưng không hiểu sao t lại nói ý định đó với m. T đã chuẩn bị tinh thần nghe những câu đại loại như là m suy nghĩ lại đi, có nghĩ kỹ chưa nhưng sự thật m nói thì khác. Những gì m nói hoàn toàn nằm ngoài kịch bản của t. M nói thích thì làm đi, làm thử biết đâu thành công, còn trẻ mà lo gì. Đọc tin nhắn của m mà rớt nước mắt. Cảm giác như khi cả thế giới quay lưng lại với t thì m vẫn còn đứng trước mặt, kéo tay t đi, mặc dù không biết đi đâu. Khi viết những dòng này, nước mắt t cũng hơi lưng tròng. Cảm xúc đó lại ùa về và thấy mình quyết định đúng.
Đấy, hiểu lý do tại sao t hay kể với m rồi đó, đúng hay sai thì m vẫn luôn ủng hộ, sai thì làm lại, đúng thì làm tiếp, còn sai quá thì bỏ luôn.
Có chị từng hỏi t, em có mấy đứa bạn thân. T trả lời nhanh mà không kịp nghĩ “ bạn thì em nhiều lắm, còn bạn thân có 1 đứa à chị. Mà em cũng may mắn khi có người bạn như nó”
Đọc tới đây thấy hạnh phúc chút nào không? Không hạnh phúc cũng ráng thấy vui, đơn giản vui để cười nhiều, xinh đẹp giống t nè.
Đọc tiếp nha.
Mọi năm giờ này là những tin nhắn không dấu dài đẵng đẵng bằng điện thoại gửi đến m lúc 12h đêm.
Năm nay hiện đại hơn chút là t nhờ blog này giữ hộ những kỉ niệm. Vài năm sau, thậm chí vài chục năm sau, khi cả 2 tóc bạc, răng rụng, con cháu luề huề, ngồi đọc những dòng này, uống nước trà và ngẫm nghĩ về sự đời.
Kể lang mang nhiều quá rồi, mục đích bài viết này là CHÚC MỪNG SINH NHẬT lần thứ 2x của đứa bạn thân tên là NGUYỄN THỊ YẾN NHI.
Chúc m lúc nào cũng luôn vui vẻ, tự tin, can đảm đưa ra những quyết định táo bạo để thử sức chính mình và có người tới nắm tay m thay t trên hành trình còn lại, miễn sao khi t cần thì buông tay người đó ra, nắm lại tay t đi trà sữa rồi về.
Yêu m, đứa bạn thân ăn chung, ngủ chung, uống chung của t.
Sài Gòn, lúc 20h40 phút ngày 25/12/2018
Đặng Thị Như Hà